Xem trên truyền hình, kết thúc vòng …mấy của Đồ rê mí. Các cháu diễn thật tài và phần lớn rất hồn nhiên. Thế rồi đến cái giờ phút công bố thí sinh loạt vào vòng trong. Tôi không ngờ hậu quả lại nặng nề đến vậy. Trong số 10 cháu, 4 cháu bị loại đã khóc nức nở, tức tưởi, đau đớn làm các cháu còn lại, phụ huynh, ban giám khảo, khán giả xem truyền hình cũng không cầm được nước mắt. “Vì sao con khóc?” Nếu Bụt có hỏi cũng không giúp được gì các con đâu. Các con dự thi vì bố mẹ các con, có thể các con cũng muốn thế mà. Các cháu có thể khóc vì buồn phải xa các bạn, thầy cô sau hàng tháng cùng chung sinh hoạt và tập luyện. Nhưng lý do chính hơn hết đã thể hiện là các em cảm thấy nỗi đau của kẻ thất bại, sự bất lực của bản thân, kỳ vọng của cha mẹ đã không được đền đáp. Phải đồng ý là các cháu được vào đều xứng đáng, nhưng các cháu còn lại không phải là tệ, nếu không nói là cũng thật xuất sắc- các cháu là những thiên thần. Các cháu và bố mẹ các cháu đều có quyền tự hào về sự thông minh, tài năng sức lực mà ở lứa tuổi các cháu đang có. Thế thì lý do gì mà phải để các cháu ở cái lứa tuổi trong sáng đó lại phải có những nỗi đau đầu đời, những cú sốc như thế. Có chị bạn tôi biết đã bỏ ra hàng chục triệu đồng để mua đàn và để cho con “luyện thi cấp tốc” vào Đồ rê mí, “may” mà cháu đã không đi tiếp vào vòng trong. Vì nếu cháu được vào tiếp vòng trong chị sẽ tốn kém hơn, và biểu hiện của hôm nay tôi thấy có cái gì đó hơi tàn nhẫn. Sự thất bại hôm nay liệu có đem lại cho các cháu nghị lực của ngày mai hay không, hay là tuổi thơ hồn nhiên của các cháu, niềm vui hạnh phúc của các cháu đã bị lòng tham của sự nổi tiếng và danh vọng làm thương tổn? Tôi không muốn thấy những giọt nước mắt đã chảy. Tôi cũng đã không cầm được nước mắt.
Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2008
Đồ rê mí 2008
Xem trên truyền hình, kết thúc vòng …mấy của Đồ rê mí. Các cháu diễn thật tài và phần lớn rất hồn nhiên. Thế rồi đến cái giờ phút công bố thí sinh loạt vào vòng trong. Tôi không ngờ hậu quả lại nặng nề đến vậy. Trong số 10 cháu, 4 cháu bị loại đã khóc nức nở, tức tưởi, đau đớn làm các cháu còn lại, phụ huynh, ban giám khảo, khán giả xem truyền hình cũng không cầm được nước mắt. “Vì sao con khóc?” Nếu Bụt có hỏi cũng không giúp được gì các con đâu. Các con dự thi vì bố mẹ các con, có thể các con cũng muốn thế mà. Các cháu có thể khóc vì buồn phải xa các bạn, thầy cô sau hàng tháng cùng chung sinh hoạt và tập luyện. Nhưng lý do chính hơn hết đã thể hiện là các em cảm thấy nỗi đau của kẻ thất bại, sự bất lực của bản thân, kỳ vọng của cha mẹ đã không được đền đáp. Phải đồng ý là các cháu được vào đều xứng đáng, nhưng các cháu còn lại không phải là tệ, nếu không nói là cũng thật xuất sắc- các cháu là những thiên thần. Các cháu và bố mẹ các cháu đều có quyền tự hào về sự thông minh, tài năng sức lực mà ở lứa tuổi các cháu đang có. Thế thì lý do gì mà phải để các cháu ở cái lứa tuổi trong sáng đó lại phải có những nỗi đau đầu đời, những cú sốc như thế. Có chị bạn tôi biết đã bỏ ra hàng chục triệu đồng để mua đàn và để cho con “luyện thi cấp tốc” vào Đồ rê mí, “may” mà cháu đã không đi tiếp vào vòng trong. Vì nếu cháu được vào tiếp vòng trong chị sẽ tốn kém hơn, và biểu hiện của hôm nay tôi thấy có cái gì đó hơi tàn nhẫn. Sự thất bại hôm nay liệu có đem lại cho các cháu nghị lực của ngày mai hay không, hay là tuổi thơ hồn nhiên của các cháu, niềm vui hạnh phúc của các cháu đã bị lòng tham của sự nổi tiếng và danh vọng làm thương tổn? Tôi không muốn thấy những giọt nước mắt đã chảy. Tôi cũng đã không cầm được nước mắt.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét