"Viết hồi ký để làm gì nhỉ? Viết hồi ký thì ích gì cho mình và cho người khác? Hình như tỏ bầy hết sự thật của đời mình cũng là một khoái thú riêng của con người ta. Khoái thú được giải toả. Có ai đó nói rằng, mọi khoái cảm trên đời đều là sự trút ra khỏi bản thân mình (décharger) một cái gì đó. Với mình thì thế. Nhưng còn với người? Người ta thích đọc hồi ký của những danh nhân, của những nhà hoạt động chính trị tầm cỡ quốc gia, quốc tế hay của những nhà văn hoá lớn... Biết được bí mật của cuộc đời danh nhân là biết được những thông tin có ý nghĩa quốc gia đại sự, biết được kinh nghiệm của nền văn hoá một dân tộc.
Vậy tôi viết hồi ký với tư cách gì? Chỉ để cho mình được giải toả cũng được chứ sao! Ngoài ra, liệu còn có ích cho ai nữa không? Tôi không tin lắm. Cũng có thể có tác dụng trong một phạm vi hẹp, trước hết đối với những người thân, ngoài ra là những ai coi cuộc đời riêng của tôi cũng có một cái gì đó đáng tò mò và sự nghiệp viết lách của tôi không đến nỗi hoàn toàn vô giá trị. Nghĩa là cũng muốn tìm hiểu, cũng muốn giải thích.
Ngoài ra tôi tuy không phải nhân vật lịch sử, nhưng sự tình cờ đã đưa đẩy tôi được chứng kiến nhiều sự kiện lịch sử quan trọng như Cách mạng tháng Tám hay Cải cách ruộng đất...vv., và biết được một ít chuyện riêng của một số danh nhân như Hồ Chí Minh, Tố Hữu, và nhiều nhà văn hoá lớn như Nguyễn Tuân,Xuân Diệu, Tô Hoài, Nguyên Hồng...vv.. Tất nhiên những sự kiện này và những nhân vật kia người ta đã nói nhiều, viết nhiều rồi theo cách nhìn quan phương chính thống. ở đây tôi chỉ nói những hiểu biết trực tiếp của riêng tôi với cách nhìn rất chủ quan của tôi. Nhưng chính vì thế mà, biết đâu đấy, lại có thể đem đến những thông tin riêng, những ý vị riêng."
Đặc biệt những thông tin đưa ra trong hồi ký này khá mới lạ, có thể gây nhiều ý kiến trái ngược. Tính chân thực đến đâu cũng chưa dám khẳng định, nhưng Cụ Mạnh vẫn đang còn đó, chắc cũng chẳng dám nói bừa...Những nhận xét về nhau của những người toàn dạng "danh nhân" trong giới văn học đương đại nước nhà nghe mà giật mình, thật không tin được. Có lẽ những danh nhân cũng rất người, và người .. rất đặc biệt. Nhân nói chuyện với nhau về cuốn hồi ký này, tôi đã được nghe người bạn kể câu chuyện đại ý như sau : Có dự án xây một tòa nhà rất qui mô, cấu trúc 3 tầng nhưng điều lạ là trong thiết kế không có nhà vệ sinh ở tầng nào. Nhà thiết kế giải thích như sau:
+Tầng 1 dành cho các cháu nhà trẻ, chúng toàn ngồi bô, không cần nhà vệ sinh?!!!
+ Tầng 2 dành cho giáo viên, giới này chẳng có gì ăn, lấy đâu ra để *a
+ Tầng 3 dành cho nhà văn, đối tượng này thì * vào mồm nhau rồi!!!
Hiện trên blog tacke đang đăng từng phần của cuốn hồi ký này, có lẽ cũng rất ăn khách. Bạn nào đọc thòm thèm thì có thể tải ở link dưới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét